Có một điều đáng sợ nhất đối với những người phải đi lao động nơi đất khách quê người không phải áp lực công việc, không phải chịu sự đối sử bất công, cũng không phải bất đồng ngôn ngữ mà đó chính là “nỗi nhớ”. Nhớ gia đình, nhớ quê hương, nhớ bạn bè…đặc biệt đối với những người phụ nữ đã có gia đình thì nỗi nhớ dày vò nhất chính là nỗi nhớ con. ” Nhớ con” không chỉ là nhớ thương, tâm tư mà còn là nỗi day dứt khi con còn quá nhỏ.Cũng chỉ vì 4 chữ “ cơm, áo, gạo, tiền” mà đã không thể làm đúng được thiên chức của người làm mẹ.
Sau đây hinode xin gửi các bạn bài thơ đang làm chao đảo cộng đồng người xa xứ nói về nỗi nhớ con của 1 mẹ đang đi làm kỹ sư tại Nhật Bản.

NỖI NHỚ CON KHI XA XỨ
GỬI NGỌC HÂN CỦA MẸ!
Ngọc Hân ơi con là tất cả
Mà cuộc đời tạo hóa đã ban cho.
Năm năm dài đi kỹ sư Nhật Bản
Là bao ngày mẹ luôn nhớ mong con.
Con yêu ơi đời là bể khổ,
Tuổi thơ con thua thiệt đủ điều.
Mẹ xa con khi con tròn 9 tháng
Khát sữa mẹ con biết phải làm sao?
Cứ chiều chiều con ngơ ngẩn ngóng trông,
Giữa khoảng không tìm đâu hình bóng mẹ.
Rồi những đên mưa dầm gió lạnh.
Ai buông màn kéo chăn đắp cho con?
Khi trái gió trở trời con đau ốm…
Ngày đến trường ai thay mẹ đón đưa?
Con yêu ơi cứ sau mỗi buổi chiều
Khi hoàng hôn khuất sau sườn núi
Mẹ nhớ đến quặn lòng nơi quê mình con ạ.
Nơi ấy có 2 con của mẹ
Cùng bao nhiêu ngày tháng đợi mong.
Tình yêu thương như song biển đại dương
Mẹ vẫn vững tay chèo cập bến
Giữa muôn trùng hải lý các con ơi!
Bởi vì đâu mà mẹ phải xa con?
Bởi vì một tương lai con luôn được tươi sáng.
QUỲNH CHANG
Bình luận




